[ryden/transfic] Etude in Blue – ivesia19

 

Title: Etude in Blue [Khúc Luyện Lam]
Author: ivesia19
Translator: Jules
Rating: PG
Pairing: Brendon/Ryan
Summary: brendon chẳng muốn nghĩ suy gì thêm về công việc hay đống hóa đơn hay việc thức dậy trong siêu siêu ngượng nghịu sáng nay tự vấn về việc liệu có phải mình vừa phá đổ một tình bạn khi lại để cái miệng thiếu thốn ngủ nghê của mình chạy chơi xa, một lần nữa.
Disclaimer: bản quyền hai chàng thuộc về chính họ (và có khi thuộc về nhau).

 

 

3000 từ.


brendon duỗi người thả lỏng cơ bắp trên tấm nệm cứng queo. suốt cả sáng và cả chiều cậu chỉ có đứng mà pha smoothie nên giờ khi vươn vai, cơn căng cứng rỉ qua từng bắp thịt đến đau nhức. thứ bảy rồi, lại hết một tuần lễ nữa và brendon nghĩ tuần này trôi vẫn lê thê như tuần trước thôi. tuần nào chả giống nhau.

 

 

cậu nhìn chằm chằm lên trần đếm những vết nứt và vết phồng rộp trên từng mảng vữa cũ và cậu biết ơn khi đây là tầng thượng vì nếu chỉ có mái nhà đổ sụp lên cậu, cậu nghĩ cậu sẽ chịu được. còn cả một căn hộ khác à – chắc không đâu. vẫn nằm yên, cậu khéo cất đi cái lòng biết ơn nho nhỏ thoáng qua khi được sống trên tầng thượng để sau đem ra suy tư những lúc khệ nệ xách đủ những thứ đồ linh tinh nặng trịch lên dọc cầu thang.

 

 

cả căn buồng yên lặng, chỉ còn tiếng o o trầm đục sâu trong tai brendon sót lại từ lúc mà quán bỗng dưng đông nghẹt hồi ba giờ chiều do toàn thể các bà mẹ ở vùng vegas hẳn đã đồng loạt đưa ra quyết định là đưa con trẻ nhà mình đến thưởng thức món ‘smoothie hoa quả dinh dưỡng’. sau cơn vỡ mộng tưởng nhận tip ngon từ mấy mẹ bỉm sữa, brendon nhận ra đã quên xừ mất ca cà phê quá khổ từ ban sáng giờ vẫn còn chễm chệ bên quyển sổ ghi.

 

 

brendon thở dài, nghĩ về cái ca cà phê ngu ngốc kia và sáu đô được trả sau ca làm và tự hỏi bao lâu nữa lại phải thanh toán tiền nhà. cậu đánh dấu trên lịch rồi đấy nhưng nó ở tận bên kia căn phòng (phòng hơi nhỏ thật thế). nhưng giờ nó như xa vạn dặm, đặc biệt là khi cả cơ thể cậu mới vừa thả lỏng xong.

 

 

thay vào đó brendon với tay sang bên cạnh quờ quạng, trong khi mắt vẫn dán vào trần nhà, đến khi động vào một cái ống dài brendon nhấc nó lên rồi ôm vào ngực. cậu bật nắp lọ pringles rồi lôi ra một miếng. miếng pringles cong cong chạm vào vòm miệng rồi nó lạo xạo rồi vỡ vụn sung sướng khi cậu đưa lưỡi đẩy. cậu cười. thú vui giản đơn.

 

 

thực chẳng có gì cậu muốn làm giờ ngoài việc nằm thẳng cẳng trên đệm ngắm cái trần nhà và ăn pringles. à thì có nhiều việc brendon muốn làm lắm. cực nhiều việc có khi đến cả triệu nhưng không có việc nào có thể làm ngay lúc này. cậu đã từ bỏ một đời tiện nghi có thể làm đầy việc để tới với một cuộc đời tự do lựa chọn việc mình làm.

 

 

brendon gạt đi nỗi ngờ vực đã vắt kiệt cậu mấy tuần nay khi cậu vốn đã kiệt sức sẵn rồi và cậu thở hắt ra một hơi nghe như một nốt mi trên nốt đô trung nên tất nhiên cậu bất giác ngâm nga và sau vài nốt lúng búng trong cổ họng nó nở bung thành một bài hát thầm thì. cậu thả trôi lý trí để tự đi lạc trong những âm điệu. brendon chẳng muốn nghĩ suy gì thêm về công việc hay đống hóa đơn hay việc thức dậy trong siêu siêu ngượng nghịu sáng nay tự vấn về việc liệu có phải mình vừa phá đổ một tình bạn khi lại để cái miệng thiếu thốn ngủ nghê của mình chạy chơi xa, một lần nữa.

 

 

đang say sưa với một giai điệu nho nhỏ nhưng cậu dừng ngay lại khi nghe thấy ngoài hành lang vọng đến một tiếng động lớn đi kèm một tràng càu nhàu chửi thề mà cậu nhận ra ngay.

 

 

cậu chống khuỷu tay khẽ nâng người dậy nhìn về phía cửa chỉ cách đó vài feet. lại thêm vài tiếng càu nhàu là là ẩn mình trong tiếng ồn ào rồi brendon đứng lên khỏi tấm đệm để bước qua căn buồng, miệng bất giác nhoẻn cười trước chất giọng quen thuộc và nụ cười ấy chẳng phai đi dù lưng dậy lên từng cơn đau nhói theo từng nhịp bước chân. nụ cười cũng chẳng phai khi brendon nhớ lại đôi mắt ryan đêm qua và ánh mắt đầy hoảng hốt sáng nay khi ryan vội lẩn ra ngoài căn hộ.

 

 

khi brendon vừa mở cửa thì một cảnh tượng quá sức khôi hài đập ngay vào mắt, tiếng cười bật ra chỉ nho nhỏ dịu dàng chẳng phải do cậu cố kìm nén mà chính bởi cái người đang nằm giữa đống lộn xộn tung tóe những túi những đồ kia ấy. thường thì ryan dễ coi mọi lời nhận xét đều chĩa về mình – đặc biệt là dạo này hắn dễ giãy nảy lên với tất cả mọi thứ nhưng brendon biết rõ. cậu biết rằng những lần tới thăm ngày càng thường xuyên của ryan mang một ý nghĩa khác hơn là tình bạn (mập mờ?) giữa họ bỗng chốc trở nên khăng khít. nhưng cậu không thể ngừng băn khoăn, không thể ngừng hy vọng.

 

 

“mày sao không?” brendon hỏi khi tay bám vào khung cửa đã sờn sơn và cúi xuống nhìn ryan.

 

 

ryan nằm dài trên sàn nhưng đôi chân đôi tay miên man đã thu lại, brendon trong lúc ngắm nhìn đã bất giác hít một hơi vào sâu lồng ngực cả cơ thể như chướng lên, trước khi ryan thở dài rồi nhắm mắt lại một lọn tóc rơi phủ mí mắt. “rất khỏe,” giọng ryan đều đều, dùng một tay vuốt lên một lọn tóc vừa xòa xuống, bờ tóc cuốn lấy những ngón tay dài và rồi hắn ngước lên nhìn brendon. “mày có thấy là tao đang cần giúp một tay không đấy?”

 

 

một tiếng cười lặng lẽ vuột ra khỏi môi brendon và cậu gật đầu cúi người xuống nhặt lên những món đồ đã văng khỏi túi rồi hoàn toàn ngưng lại để nhìn kỹ những thứ đồ tung tóe xung quanh ryan. “cái gì thế này?” brendon hỏi. ngón tay cậu nắm lấy một cái tay cầm gỗ của một con lăn sơn rồi nhặt lên trong bối rối, ”sơn à?”

 

 

“nhìn là biết,” ryan nói, bám lấy một thùng sơn ngồi dậy để trình bày lập luận của hắn. “và tao nghĩ là mấy cái lăn sơn lăn đi đâu mất trên hành lang rồi,” hắn nói khi đứng hẳn dậy, tay nhặt lên một chiếc túi nhựa để cất vào mấy cái khay sơn.

 

 

brendon nhìn xuôi theo hướng hành lang để thấy ba cái lăn sơn màu vàng đang yên vị trong ánh sáng mờ mờ nhưng chuyển ngay hướng sự chú ý lại về phía ryan và cau mày. “tao hiểu đó là đống đồ sơn,” cậu nói, “nhưng chính xác thì sao nó lại để đây?”

 

 

ryan không đáp chỉ dẹp brendon sang bên để kéo lê mấy thùng sơn nặng vào căn hộ. brendon chỉ biết thở dài đi gom lại hết những cây lăn sơn rồi theo bước ryan trở lại vào trong, cố nặn óc nghĩ xem ryan một trăm pound đã xoay xở kiểu gì để chuyển cả đống đồ sơn lúc này đang bừa bãi trên sàn nhà lên cầu thang bao nhiêu tầng lầu.

 

 

“mày có giữ báo cũ hay mấy thứ như thế không?” ryan hỏi nhìn quanh căn hộ bé tí. “ta cần trải cái gì đó xuống dưới để tránh làm bẩn sàn.”

 

 

“không tao chẳng giữ tờ báo nào,” brendon trả lời trong vô thức và rồi giật mình nhận ra. “đợi đã nào ryan, không được. ta không sơn lại căn hộ đâu.” cậu suýt đỏ bừng mặt xấu hổ vì sao cậu không nhận ra ngay sơn ryan đem lên đây là dùng cho căn hộ của cậu chứ, nhưng ryan lúc nào chả xoay cậu như chong chóng nên cậu cũng quen cả rồi.

 

 

“sao lại không?” ryan hỏi trong lúc lục lọi những túi nhựa để đem ra tất cả nguyên vật liệu.

 

 

brendon chìm vào im lặng suốt một phút đồng hồ. “có nhiều lí do lắm. đúng ra thì tao không nghĩ tao được phép sơn lại tường. tao nghĩ tao phải đi xin phép hay gì đó.” thêm nữa, brendon muốn nói, có quá nhiều điều ta cần ngồi xuống nói chuyện. quá nhiều những chuyện khác mà họ cần ngồi lại nói cho rõ ràng. cậu không ngu. cậu biết cái thùng sơn án ngữ giữa cậu và ryan là để xóa sạch những gì đã xảy ra. sơn đè lên hết thảy.

 

 

ryan chỉ nhún vai. “ai quan tâm chứ. dù thế nào thì cũng là mình tân trang lại căn hộ. mấy bức tường nhìn muốn trầm cảm. tao không thể ngắm mấy cái tường này thêm một ngày nào nữa. nhìn nó xám xịt. nhạt nhẽo.” hắn quay người thoáng nhìn qua brendon trước khi quay trở lại với mấy bức tưởng đang tủi hổ vì bị sỉ nhục. “nó thật không giống mày,” hắn nói thầm thì. ryan đằng hắng rồi tiếp, “có phải một căn hộ nên là hình ảnh của những người sống ở đó?” ryan ngưng lại. “người,” hắn sửa lời.

 

 

brendon vội giấu đi nụ cười vừa vuột khỏi môi dù ryan lúc này đang dành toàn tâm vào mấy bức tường sơn màu xám nâu xấu xí kia bởi vì, chỉ là bởi vì có khi nó mang một ý nghĩa nào đấy. “vậy là mày quyết định mình cần phải sơn lại tường,” cậu kết luận. “và chính xác là màu nào ta sẽ sơn lên tường đây?” cậu toe toét, sức nặng của ngày, cơn đau khắp các cơ giờ đây biến đi sạch. câu hỏi đáng ra phải là chuyện gì xảy ra đêm qua, và sau đó ta còn lại gì nhưng brendon không nhịn được mà chọc ghẹo chút xíu. “vậy màu nào định nghĩa căn phòng này, định nghĩa tao?”

 

 

xoay người, ryan nhíu mày. “chắc tao phải thay đồ trước khi sơn,” hắn nói, nhìn xuống bộ đồ đang mặc. “tao nhớ tao có để một cái quần nỉ ở đây,” hắn lẩm bẩm nói với chính mình nhiều hơn là nói với brendon, đánh trống lảng, điều hướng câu chuyện. “và cả cái áo phông.”

 

 

“ờ ừ,” brendon đáp lại hời hợt, cau mày vì cậu không biết liệu bọn họ có thể nói về chuyện này dù chỉ một lần không. có khi bọn họ chỉ cần ngó lơ nó đi giả vờ rằng nó chưa bao giờ xảy ra cả. “nó ở trong chồng quần áo sạch vừa giặt đấy. chiều rồi tao vừa đem giặt chung với đống đồ có màu của tao.” ryan gật đầu bước tới đầu kia căn phòng để lôi cái quần nỉ của hắn ra khỏi chồng quần áo. “nhưng ryan này mình sơn tường màu gì?”

 

 

với đồng đồ thay trên tay ryan bước thẳng vào phòng tắm, nhưng trước khi đóng cửa hắn gào qua vai “xanh dương”.

 

 

brendon dừng hình mất một giây, thực sự là cậu không biết mình nên hay mình có thể hiểu sao cho đúng nên cậu chỉ biết lắc đầu rồi cầm lên cái ba lô ở góc phòng. từ đáy ba lô cậu lôi ra một tập giấy đã nhàu rồi đặt xuống nền nhà, bên chân tường đối diện tấm đệm.

 

 

cửa phòng tắm bật mở và ryan bước ra ngoài với chiếc quần nỉ dão chun tụt trễ bên hông và brendon vẫn nhớ cảm giác khi chạm vào nơi đó, nó mềm mại như nào và cậu cố làm mình bận rộn bằng cách trải lên sàn từng lớp từng lớp những tờ bài tập cũ và những bài thi chấm rồi.

 

 

“xanh dương,” cậu nói, dướn thẳng người lên, cơn đau âm ỉ trong từng cơ bắp nhưng cậu quên nó đi ngay. “sao lại xanh?” ryan không trả lời chỉ cắm cúi dỡ tấm giấy bọc ra khỏi con lăn. “tại sao không phải màu vàng? vàng có vẻ tươi vui. tao cũng tươi,” brendon nói và sau đó sửa lại xíu, “thường là thế.”

 

 

“vàng là màu của tự sát,” ryan phê bình, giọng hắn tỏ ra hờ hững và brendon nhận ra may mà mình không nhắc ryan vụ cậu cũng muốn tự sát.

 

 

“thế xanh lá thì sao?” brendon thắc mắc.

 

 

“tham lam,” ryan phát biểu. “đố kỵ. ganh đua.”

 

 

“thế còn đỏ?”

 

 

“hủy diệt. thù ghét.”

 

 

“vậy tao là màu xanh dương,” brendon nói. “thế là thế nào?”

 

 

“nó chỉ hợp mày thôi được chưa?” ryan nói, giọng đột nhiên có phần gay gắt. “lấy tao con dao trong bếp để tao mở cái này có được không?”

 

 

brendon thở dài nhưng vẫn đi lấy con dao về cho ryan rồi hắn bắt đầu công cuộc bật nắp hộp sơn. “nhưng màu xanh buồn lắm,” brendon nói gần như thì thầm bởi có phải trong mắt ryan cậu là như thế?

 

 

tóc ryan lại rủ xuống che lấy mặt khi hắn đang loay hoay mở nắp can sơn và những lời buột ra cảm giác như hụt hơi. “đâu buồn,” ryan nói. “cũng đâu phải trầm cảm,” hắn thêm vào. “là bình yên. cảm hứng. như một lối thoát.” hắn ngã ngửa khi cái nắp bật ra và lần đầu tiên brendon tận mắt thấy màu sơn mà ryan đã chọn.

 

 

thì nó màu xanh dương đúng như ryan đã hứa nhưng nó không phải màu xanh nhạt sáng mà brendon hay thấy tụi scene girls dùng đánh mắt hay màu xanh sáng pastel của ngày lễ phục sinh. nó giống như một hỗn hợp màu, và cách đúng nhất brendon có thể miêu tả đó là màu của bầu trời trước khi mặt trời lặn. cái cách mà màu xanh trong của trời được đan cài những đường những vệt vàng và đỏ và tím và đôi khi màu xanh vốn có có chút lơ mơ mơ hồ thì tựu chung lại nó vẫn là màu xanh. thanh thuần.

 

 

màu sơn tuyệt đẹp không cần bàn cãi, nhưng khi brendon ngắm nhìn nó cậu không thấy bản thân phản chiếu lại trong sắc xanh. cậu chỉ thấy ryan.

 

 

“mày thích màu này không?” ryan hỏi và giọng hắn không còn nguyên vẻ chắc chắn mạnh dạn như trước.

 

 

brendon gật đầu. cậu thích chứ. nó nhắc cậu nhớ về mọi lời ryan từng nói, nó nhắc nhớ cậu về ryan nhưng cậu không nói ra. thay vào đó cậu chỉ cười với người kia và bảo, “màu hoàn hảo. đúng màu mình cần cho căn hộ của mình.” cậu dùng từ đó, thăm dò, vì ryan tuy không có tên trên hợp đồng cho thuê nhưng brendon sẵn lòng cho ryan dọn vào, cho ryan biến nơi đây thành của hắn.

 

 

một thoáng nhấp nhánh vụt qua trong đôi mắt ryan, hắn có nhận ra đấy nhưng chẳng nói gì, chỉ cúi người đổ một ít sơn vào cái khay nhựa.

 

 

“không phải là mình cần một lớp sơn lót trước à?” brendon hỏi mơ hồ nhớ lại mấy thứ như thế từ hồi cậu còn đi sơn nhà cho the mission.

 

 

“mình có ở đây lâu đâu,” ryan nói, nói như thể một lời hứa về một tương lai tốt đẹp hơn. “chỉ cần nó vẫn đẹp khi mình còn ở là được.”

 

 

brendon trông ryan lăn con lăn vào lớp sơn, hơi ngần ngại nhưng brendon vẫn cầm lên một con lăn của riêng mình, nhúng nó vào sơn rồi không suy nghĩ sửa soạn gì trước khi bước chân lên một tờ bài kiểm tra cũ, vài giọt sơn xanh nhỏ xuống nhấn chìm ngày tháng của một sự kiện trọng đại nào đó trong cuộc cách mạng hoa kỳ, và lăn một đường sơn dài, chưa gì cậu đã thấy bức  như róc từng mảng da lột xác và căn phòng như sáng hẳn lên.

 

 

ryan đứng nguyên đó nhìn vào vệt sơn xanh, nhưng môi hắn đã nhoẻn lên và làm theo cùng, nhấn con lăn trượt dài dọc bức tường để vệt sơn xanh của hắn hòa với vệt của brendon.

 

 

họ sơn tường chóng vánh và không thèm cân nhắc, brendon lăn những đường zigzag trong khi ryan cứ lăn lên lăn xuống mãi và rồi thành quả sẽ chẳng hoàn mỹ đâu nhưng họ vẫn sẽ hài lòng.

 

 

khi họ sơn xong một bức tường vài giọt sơn vừa hòa lại thành dòng trước khi chảy xuống, họ nhận ra không còn đủ sơn để sơn tiếp. brendon nhún vai và nở với ryan một nụ cười. “thôi không việc gì đâu,” cậu bảo. “ít nhất thì mình xong bức này.”

 

 

brendon bước tới cửa sổ rồi mở toang ra, khí trời trong ngay lập tức ùa vào, khuây khỏa. cậu giờ mới nhận ra mùi sơn nồng như nào, rồi cậu vươn đầu ra khỏi cửa lắc những lọn tóc rung rinh trong màn đêm đã ập xuống tự bao giờ trong lúc họ còn đang bận bịu sơn sửa.

 

 

chỉ vài giây sau. bằng một hay hai nhịp tim gì đó trước khi thân hình ryan chạm lướt bên người cậu khi người kia cũng vươn người ra ngoài cửa sổ, tim cậu trĩu nặng khi hít vào một hơi sâu.

 

 

“đến chịu với mày,” brendon nói rồi bật cười nho nhỏ rồi thêm cả tiếng khúc khích của ryan tạo nên một bản hòa âm. “này,” cậu nói giờ mới nhận thấy một vệt sơn xanh quệt dài trên má ryan. brendon buông một tay lên cánh tay ryan rồi kéo người kia vào lại căn buồng. “mày bị dính sơn này,” cậu bảo.

 

 

một tay brendon, cái bàn tay mà đang không bận nắm lấy cánh tay ryan ấy giơ lên xoa xoa lớp sơn trên má hắn. brendon quệt nó đi, những đầu ngón tay lướt trên da ryan và đột ngột brendon nhận ra sao giống đêm qua quá.

 

 

có khi chính là mùi sơn nồng vẫn còn nấn ná quanh họ hay điều gì khác thành hình từ lâu lắm rồi, đã trốn chạy trước kia và nay lại quyết tử đòi lẩn thoát lần nữa nhưng bàn tay brendon đã kịp vuốt dọc má ryan rồi khum lại quanh quai hàm hắn.

 

 

ryan không giằng ra chạy nhưng mắt hắn mở to và đầu lưỡi vụt qua môi dưới. brendon bước một bước gần hơn, ngón cái cậu để trên mảng sơn đã cứng lại trên da ryan nhưng cậu không nhướn người vào thêm, không ép buộc thêm.

 

 

họ cứ đứng đó thêm một giây đồng hồ, cả hai người họ, hơi thở nặng dần và ánh mắt khóa chặt đằng sau là nền sơn xanh, oh phải nói là rất xanh, cả hai đều chờ đợi phản ứng của người kia đến khi ryan loạng choạng lê chân bước tới, nhấn quai hàm mình vào sâu trong lòng bàn tay brendon để hai đôi bàn chân bao bọc bởi tất chạm gần vào nhau đến độ lớp vải như vươn ra và dính lại.

 

 

“tao biết mày không muốn nói về vụ đêm trước,” brendon khởi đầu, giọng cậu trầm lặng, những từ ngữ được dùng thận trọng trong khi lý trí thì vội vã khẩn trương. “tao biết cái vụ sơn sửa này có lẽ chỉ để mày tránh nói về nó nhưng mà” cậu chẳng biết nên kết thúc điều cậu muốn nói như thế nào, thậm chí không thực sự biết mình muốn nói gì nhưng ổn cả thôi vì cậu đã hít sâu trước khi để tay vụng về chạm ryan tiếp rồi cậu sững người khi thấy miệng ryan đã kề sát miệng mình.

 

 

căn phòng tĩnh lặng và gần như trống hoác. có một tấm nệm đơn sơ giữa sàn với đống chăn trải cuộn lại thành đống ở mép. có một chồng quần áo mới giặt có thể gọi là gọn gàng xếp bên chân một trong bốn bức tường nâu xỉn. có một lối hẹp đi vào phòng tắm nơi tràn ra chút ít ánh sáng. gian bếp thì chỉ có độc một chiếc bình trang trí cho cái chạn và nếu bạn nhìn vào trong tủ lạnh sẽ chẳng tìm được gì nhiều nhặn.

 

 

thoáng qua tưởng như căn phòng này chẳng có gì khác với những căn phòng khác nhưng nơi đây vẫn có vài thứ riêng biệt. trong góc phòng, dựa vào một chiếc ghế đã gấp lại là một chiếc guitar với một dây strap đã sờn để ta biết nó vẫn được nâng lên hạ xuống suốt. có một tờ lịch được đóng lên tường đang đếm ngược bao nhiêu ngày còn lại cho tới hạn trả tiền nhà tháng tới, cho tới khi họ tốt nghiệp, cho tới Maryland. có ba bức tường nâu xỉn u ám, ba bức tường tầm thường không có gì đặc biệt nhưng kìa còn bức tường thứ tư. bức tường với lớp sơn mới nguyên vẫn còn ướt sơn vẫn còn nhỏ giọt và đối diện bức tường không còn gì khác ngoài hai chàng trai nọ. hai chàng trai chia sẻ với nhau tất cả những gì họ có, đặt vào nhau niềm tin, một người vẫn còn cầm chặt cái lăn sơn trong tay, sơn xanh chảy thành vũng trên những tờ giấy đương nằm tán loạn.

 

Bình luận về bài viết này